chú fàng zì shí hú guī tiáo xī
除放自石湖歸苕溪
jiāng kuí
姜夔
měi rén tái shàng xī huān yú ,jīn rì kōng tái wàng wǔ hú 。
美人台上昔歡娛,今日空台望五湖。
cán xuě wèi róng qīng cǎo sǐ ,kǔ wú mí lù guò gū sū 。
殘雪未融青草死,苦無麋鹿過姑蘇。
huáng mào chuán hū shuì bú chéng ,tóu gǎo xì xì jī liú bīng 。
黃帽傳呼睡不成,投稿細細激流冰。
fèn míng jiù bó jiāng nán àn ,zhōu wěi chūn fēng zhǎn kè dēng 。
分明舊泊江南岸,舟尾春風颭客燈。
qiān mén liè jù sàn lín yā ,ér nǚ xiàng sī wèi dào jiā 。
千門列炬散林鴉,兒女相思未到家。
yīng shì bú mián fēi shǒu suì ,xiǎo kè chūn yì rù dēng huā 。
應是不眠非守歲,小客春意入燈花。
sān shēng dìng zì lù tiān suí ,yòu xiàng shùn sōng zuò kè guī 。
三生定自陸天隨,又向順鬆作客歸。
yǐ pīn xīn nián zhōu shàng guò ,qiàn rén hé xuě xǐ piàn yī 。
已拚新年舟上過,倩人和雪洗片衣。
shā wěi fēng huí yī zhào hán ,jiāo huā jīn xī bú dēng pán 。
沙尾風回一棹寒,椒花今夕不登盤。
bǎi nián cǎo cǎo dōu hán yè ,zì zhuó chūn cí jiǎn zhú kàn 。
百年草草都寒夜,自琢春詞剪燭看。
lì zé máng máng yàn yǐng wēi ,yù fēng zhòng dié hù yún yī 。
笠澤茫茫雁影微,玉峯重疊護雲衣。
zhǎng qiáo jì mò chūn hán fàng ,zhī yǒu shī rén yī gě guī 。
長橋寂寞春寒放,只有詩人一舸歸。
sāng jiān gōu huǒ què dìng cán ,fēng tǔ xiàng chuán wǒ wèi ān 。
桑間篝火卻定蠶,風土相傳我未諳。
dàn dé míng nián shǎo háng yì ,zhī cái bái zhù zuò chūn shān 。
但得明年少行役,只裁白佇作春衫。
shǎo xiǎo zhī míng hàn mò chǎng ,shí nián xīn shì zhī qī liáng 。
少小知名翰墨場,十年心事只淒涼。
jiù shí céng zuò méi huā fù ,yán mò yú jīn yì zì xiāng 。
舊時曾作梅花賦,研墨於今亦自香。
huán jué suí bō lěng wèi xiāo ,gǔ tái liú xuě wò qiáng yāo 。
環玦隨波冷未銷,古苔留雪卧牆腰。
shuí jiā yù dí chuī chūn yuàn ,kàn jiàn é huáng shàng liǔ tiáo 。
誰家玉笛吹春怨,看見鵝黃上柳條。
註釋
草:夏校本、陸本、許本並作“草”,吟稿本作“柳”。
苕溪:浙江吳興縣的別稱,因境內苕溪得名。吳興即湖州(宋時湖州治所在吳興)。時 姜夔安家於此。
姜夔,南宋文學家、音樂家。人品秀拔,體態清瑩,氣貌若不勝衣,望之若神仙中人。往來鄂、贛、皖、蘇、浙間,與詩人詞家楊萬里、范成大、辛棄疾等交遊。慶元中,曾上書乞正太常雅樂,他少年孤貧,屢試不第,終生未仕,一生轉徙江湖,靠賣字和朋友接濟為生。他多才多藝,精通音律,能自度曲,其詞格律嚴密。其作品素以空靈含蓄著稱,有《白石道人歌曲》等。姜夔對詩詞、散文、書法、音樂,無不精善,是繼蘇軾之後又一難得的藝術全才。